Bản năng cầu sinh làm Ôn Văn không kịp xem tình huống xung quanh đã trực tiếp nhấc chân bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình, mang theo một đám khói đen lao ra khỏi phạm vi nhà xưởng.

Sau khi trốn ra ngoài, năng lực tự lành của quỷ hút máu mới bắt đầu phát huy, tự chữa trị cho cơ thể.

Chỉ ở bên trong ba mươi giây thôi mà lớp da bên ngoài của Ôn Văn đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Nhìn lại nhà xưởng ở phía xa xa, Ôn Văn phát hiện nơi đó đã bị san thành bình địa, trung tâm nhà xưởng bị đánh thủng một cái lỗ lớn, sở dĩ trước đó anh vừa ra đã rơi xuống cũng chính là vì thế.

Năng lượng màu đen quanh quẩn bên ngoài nhà xưởng không tiêu tan, chỉ cần đi vào trong phạm vi này thì sẽ bị sức mạnh này tấn công.

Nếu khi nãy chỉ chậm một chút thôi, Ôn Văn đã bị sức mạnh mà mình phóng ra giết chết.

"Cái này... chính là cấp tai biến!"

Năng lượng theo liên hệ phóng ra có lực tổn hại cực lớn, tuy sức mạnh mà Ôn Văn thả ra so với ban đầu chỉ là một phần mười mà thôi.

Vậy mà đã tạo thành tình cảnh đáng sợ như vậy.

"Lâm Triết Viễn từng nói, trăm ngàn năm trước, một tên quái vật cấp tai biến có khả năng gây ra hạn hán đã giáng xuống, chân đạp một cái liền biến thành vùng đất trắng, không một gốc cây ngọn cỏ nào sống nổi, trước đó mình còn tưởng anh ta phóng đại, nhưng có lẽ sức mạnh của cấp tai biến thật sự có thể làm được mức độ như vậy!"

"He he he, có được sức mạnh như vậy, tên xem kịch vui ở sau màn kia nhất định sẽ rất vui đây, chỉ là mình không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn."

Da trên mặt đều bị ăn mòn, Ôn Văn nhếch môi cười như điên, làn da đang mọc ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, tình cảnh này thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Cười được một nửa thì nụ cười của Ôn Văn khựng lại, bởi vì da vừa mới mọc ra đột nhiên tét bung ra, làm Ôn Văn giống như một cái hồ lô máu.

Năng lượng màu đen quấn quanh bên ngoài da mặt Ôn Văn, kéo dài tổn thương, vì thế anh thậm chí còn không thể tự lành.

"M* kiếp, tự mình phóng ra công kích, tự mình khèo mình luôn, đúng là quá mất mặt mà."

Không có cách nào Ôn Văn chỉ có thể biến về hình thái ngục ti tai hại, sau đó quay trở lại trạm thu nhận, tự mình trừ khử loại năng lượng này.

Sau khi khôi phục xong Ôn Văn tùy tiện cải tạo một phòng giam, làm nó biến thành phòng khách sạn năm sao cao cấp.

Có năng lực cải tạo phòng giam, trong trạm thu nhận này, kỳ thực Ôn Văn không cần có phòng riêng.

Sau khi tắm rửa xong, mặc áo khoác trắng nằm trên ghế sô pha bắt đầu suy nghĩ nên xem sử dụng sức mạnh ngục ti tai hại này thế nào.

"Sau này nếu bị trúng độc, nguyền rủa hay những loại tấn công có tác dụng kéo dài thì có thể vào trong trạm thu nhận, giải quyết nguy cơ."

"Chờ đã... sau này nếu gặp phải kẻ địch mà mình không thể đối phó nổi thì có thể điều khiển con rối tiến hành tự bạo, vậy thì không phải mình chính là vô địch rồi à?"

"Chậc chậc, nếu linh hoạt suy nghĩ một chút thì mình có thể làm được rất nhiều việc nha."

Nằm trên ghế sô pha, để bộ não thỏa sức hoạt động, không bao lâu sau, Ôn Văn liền ngủ thiếp đi.

Cho dù là thể chất của quỷ hút máu, bị thương nặng như vậy mà khôi phục lại thì cũng rất uể oải, anh cần nghỉ ngơi để khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

...

Bóng đêm đen như mực, mây đen dày đặc che khuất trên bầu trời, chỉ có những tòa kiến trúc của nhân loại cung cấp ánh sáng.

Cơ thể của Cao Phỏng Ôn Văn giống như không có trọng lượng bay bồng bềnh trong bóng đêm.

"Trước đây sao lại đồng ý với hắn là sẽ không ra tay trong vòng năm ngày nhỉ, chán quá đi, phải tìm chút chuyện thú vị để làm thôi."

Chạy chạy một hồi thì hắn lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú đáp xuống bên ngoài một ngôi biệt thự, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn mặt đất.

Nơi đó có hai tổ kiến, một kiến lửa và một kiến đen, hai bên đều thực ngay ngắn trật tự không hề can thiệp tới chuyện của nhau, nó làm Cao Phỏng có chút kinh ngạc.

Nhìn một hồi, hắn từ trong túi lôi ra một viên kẹo, bẻ ra chút mảnh vỡ nối liền tổ của hai loại kiến, rồi ném viên kẹo vào trong tổ kiến đen.

Sau đó, hắn dẫn một con kiến đỏ tới chỗ phần kẹo rắc kia.

Cao Phỏng hưng phấn làm đạo diễn một phen, hai tổ kiến vốn không xung đột bắt đầu chiến đấu sống chết với nhau.

"Anh thật tàn nhẫn."

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng ở phía sau Cao Phỏng, nhíu mày nói.

"Tàn nhẫn?"

"Không, đây chỉ là chơi đùa thôi, chúng quá yếu nên chỉ có thể tùy ý bị người ta xem là đồ chơi, chúng ta kỳ thật cũng thế thôi, sự tồn tại cao hơn cũng đối xử với chúng ta như ta đang làm với lũ kiến này, chỉ là đang đùa mà thôi."

Cao Phỏng không quay đầu lại, chỉ dùng giọng điệu giễu cợt đáp.

"Mà nhân loại ngu xuẩn thì vẫn đang suy đoán rằng sự tồn tại đó có âm mưu gì hay không mà không biết, ở trước mặt sự tồn tại cao hơn, nhân loại chẳng qua chỉ là sinh vật cấp thấp vì viên kẹo mà liều sống liều chết mà thôi."

Nói xong, Cao Phỏng quay sang nhìn người phụ nữ, ánh mắt sáng rực, người phụ nữ này không phải người siêu năng nhưng lại có rất nhiều đặc tính mà người siêu năng không có, nó rất không hợp với lẽ thường, vận may của hắn đúng là tốt thật, tùy tiện có thể gặp được người thú vị như vậy.

"Chỉ là một người bình thường, trời tối như vậy mà vẫn thấy được tôi đùa giỡn đám kiến này, ánh mắt cô tốt thật đấy."

Cao Phỏng cầm lấy que kẹo trong tổ lũ kiến đen lên, mặc kệ bùn đất và đám kiến dính trên đó, trực tiếp ngập vào miệng.

"Ngay cả viên kẹo này này anh cũng không cho chúng nó à?"

Người phụ nữ nhìn Cao Phỏng mà cảm thấy chán ghét, cô ta chính là Liêu Gia Hân đã từng gặp gỡ Ôn Văn trong viện bảo tàng, mà nơi này chính là cửa vào nhà cô.

"He he, chúng chỉ là lũ kiến vì một viên kẹo mà giành tới chết đi sống lại, đối với chúng, tôi đương nhiên muốn làm gì thì làm rồi."

"Nếu có người coi tôi là con kiến thì đương nhiên là muốn làm gì cũng được."

Liêu Gia Hân lộ ra vẻ mặt không đành lòng, từ sau khi gặp Grandi, cô giống như biến thành người khác vậy, đối với bất cứ thứ gì cũng đầy đồng tình, không quản là người hay là sinh vật.

Nhất là đối với Grandi, lại đặc biệt mê muội và quan tâm, không muốn anh ta chịu chút tổn thương nào.

"Tôi mạnh hơn cô, cho nên tôi muốn làm gì cô cũng được." Cao Phỏng vặn vẹo mỉm cười.

Sau đó đưa tay tới nói với Liêu Gia Hân: "Trước tiên chơi một trò chơi với cô đi, sau khi trò chơi này kết thúc thì trở lại tìm tên kia."

"Tìm cô ta làm gì, hay là chơi với tao đi."

Một bóng người lưng gù mở cửa biệt thự, khập khễnh đi tới trước mặt hai người.

Liêu Gia Hân vội vàng đỡ tay người nọ, oán giận nói: "Tình trạng anh như vậy sao lại tùy tiện đi ra ngoài, mau vào trong đi, cẩn thận lại cảm lạnh đấy."

Grandi bất đắc dĩ lắc đầu, hắn và Liêu Gia Hân đã sống chung một khoảng thời gian ngắn, ban đầu hắn đã nghĩ hết mọi cách để giết chết người phụ nữ này, nhưng không quản là dùng cách gì cũng không thể giết cô ta được.

Sau đó, Liêu Gia Hân vẫn luôn quan tâm từng li từng tí làm Grandi không đành lòng ra tay nữa, cho dù hiện giờ cách làm của Liêu Gia Hân so với giết chết hắn còn quá đáng hơn.

"Tao từng nghe tới mày, một kẻ điên giống như một cái que trộn c*t, thích tìm thứ mà mày xem là thú vị rồi hủy diệt nó, thử chơi với tao đi."

Grandi chắn trước người Liêu Gia Hân nói.

Mục đích của hắn không phải muốn che chắn bảo vệ cho Liêu Gia Hân, hắn không tốt bụng như vậy, hắn muốn mượn tay Cao Phỏng giết chết mình.

Cao Phỏng hừ lạnh một tiếng nói: "Hầy, mày chỉ là thứ bỏ đi mà thôi, có gì đáng để tao để ý chứ?"

"Không phải mày đang tìm thứ thú vị sao, tao thú vị hơn cô ta nhiều." Grandi cười như không cười nói với Grandi.

2.80474 sec| 2414.391 kb